Nhớ ngày Khiêm ra đi .
 
           Tôi viết những vần thơ
           Bằng màu mây xám - chết .
           Gửi đến Anh - người nằm trong lòng đất âm u .
           Ngôi mộ đìu hiu - đất lạnh ,
                        chưa xanh màu cỏ .
 
            Tôi viếng mộ Anh , buổi chiều nắng tắt ,
           Những bông hoa héo úa - cánh hoa ủ rủ ,
                                                    khép lá sầu .
            Những dấu chân bằng hữu ;
            Còn vươn đọng mến thương .
      
            Tôi đốt những vần thơ
             Thay hương trầm , cho hồn Anh .
             Khói lam nhẹ mầu lam buồn rưng rức .
             Khóc cho Anh .
             Và cho cả tôi .
 
             Tôi gom những tia nắng cuối ,
             Sưởi ấm nấm đất buồn ,
             Gọi hồn Anh trở dậy một chiều đông .
             Cùng ngồi ngắm những dòng khói lung linh ,
                                               nắng vươn cao thành mây xám . 
 
             Tôi đốt cho Anh điếu thuốc
             Như ngày xưa , Anh vẫn thường nhìn tôi qua khói  thuốc
             Vương trong mắt , đan trong tóc ,
              Đọng trên môi ,  khói thuốc , nét mặt tan nhòa .
   
             Bây giờ , còn đâu nữa !
             Những đám mây xám , khói thơ bay
             Những vòng hoa héo úa - nụ tàn
             Tất cả chỉ còn là màu đen và đêm tối - lạnh .
                   
 
                                                                 Đông Nguyên - 1971